Nứng cặc chịch đứa bạn thân ngây thơ, trong nhà, Loạn luân nện luôn đứa em họ non tơ rồi ngồi cả ở sân nhìn nhau buồn buồn. Quỳnh bảo anh: – Anh có thấy có gì cần nói với em không? – … – Anh thật sự không có gì để nói thì thôi, anh về đi… – … Quỳnh tự nhiên nước mắt trào ra tủi thân, rồi nghĩ ” một lời ” xin lỗi!” Cũng khó thế với anh sao? Em cũng làm chuyện trái đạo lý với ba, em hiểu sự cám dỗ ấy em không trách anh. Chỉ cần anh xin lỗi chúng ta sẽ bỏ qua hết được mà “. Anh cứ đứng im chết lặng mãi chả nói một câu nào cả, rồi đột nhiên nước mắt anh chảy dài trên má